Bạn trẻ

Thảo luận trong 'Tin tức - Sự kiện' bắt đầu bởi trangcuoi, 8 Tháng năm 2017.

  1. trangcuoi

    trangcuoi Member Thành viên Bị Cảnh Cáo

    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    3
    Diendanraovataz.net - Diễn đàn rao vặt - Đăng tin mua bán - Quảng cáo miễn phí - Hiệu quả - Kính thưa thầy,

    Con là phật tử và con vẫn hàng ngày theo dõi những bài pháp của thầy trên facebook, con vẫn ngắm vườn trăng và những bông hoa rất đẹp trong khu vườn của thầy. Con rất biết ơn Thầy.

    Con đã trải qua một câu chuyện, khá khó khăn với con. Hiện giờ con đã vượt qua được, con đã có được bình an và tự do. Nhưng trong lòng con sâu thẳm đâu đó vẫn còn một câu hỏi mà con chưa thấy rõ ràng. Nên con mạn phép viết cho thầy, mong thầy có thể lắng nghe câu chuyện của con, và cho con có được cái thấy của Thầy.

    Chồng con và con đều là những người may mắn được biết đến pháp môn của sư ông và có nhiều cơ hội được về làng học hỏi quý thầy quý sư cô.
    Có một chuyện xảy đến là cách đây gần 2 năm, chồng con phát hiện ra anh ấy có cảm xúc với những người đồng giới. Khoảng thời gian đó rất khó khăn với anh ý vì sự sợ hãi, mặc cảm, tội lỗi... Con đã có sự cảm thông và tình thương để giúp anh ý chấp nhận chính bản thân mình. Và rồi anh ý đã vượt qua và chấp nhận mình là người có cảm xúc với cả 2 giới.

    Chúng con đã ở bên nhau 14 năm và có một bé trai 5 tuồi. Vi hạnh phúc gia đình, con có yêu cầu anh ý dành thời gian để thưc sự hiểu mình là thế nào, nếu anh ý có thiên hướng về phái nam thì anh ý co thể ra đi, còn nếu anh ý vẫn còn có thiên hướng với phái nữ thì con sẵn sàng đón nhận, tuy nhiên anh ý cần bỏ sang một bên thiên hướng kia để xây dựng hạnh phúc gia đình.
    Con đã đau khổ nhưng nhờ đạo Bụt, nhờ những pháp môn tu tập của sư ông, nhờ những bài pháp của các quý thầy, con may mắn luôn có những tia sáng để níu vào, để có những suy nghĩ tích cực và đi theo hướng thiện lành. Con đã trở về với chính mình, toàn tâm toàn ý tu tập, con nhận diện những nỗi khổ đau trong mình, con tìm ra những nguyên nhân của khổ đau đó, và đã thoát ra được khá nhanh. Con trở nên ung dung tự tại với câu chuyện của mình và không cảm thấy trách cứ kết tội gì anh ý cả. Con trở nên thấy mình không cần gì nhiều, và thấy sự sống vô cùng quý giá. Con thường hoà mình với thiên nhiên, cây cỏ, chim muông, và đã được thiên nhiên nâng đỡ rất nhiều.

    Con hiểu ra được rất nhiều điều tuy là với cái thấy nhỏ bé của mình. Con hiểu hơn chính con, những cảm xúc, suy tư, ước vọng, đòi hỏi, mong cầu, tưởng tưởng, nội kết trong mình. Con cũng hiểu hơn phần nào nội kết của anh ý. Con mong muốn xây dựng tình thương đích thực như sư ông đã chỉ dạy.

    Tuy nhiên, con đã không thành công. Có lẽ trong lúc khổ đau, con chưa thực sự có sự bình an để thương được anh ý thật sự. Tình thương của con dựa trên rất nhiều sự cố gắng, có cả những mong ước đòi hỏi.

    Con cố gắng, nhưng con yêu cầu anh ý cũng phải cố gắng. Khi mối quan hệ tiếp tục, con thường dừng lại nhìn sâu vào mối quan hệ của mình và con nhận ra sự nhạt nhẽo dần trong tình cảm của anh, anh ý không có nhiều sự cố gắng thật sự, mà vẫn hướng ra bên ngoài như đó vẫn là tính cách của anh ý thôi, vẫn dành thời gian xem ti vi, gặp gỡ tán gẫu vui vẻ với mọi người. Anh có dành chút thời gian ngồi thiền nhưng như là chỉ để tìm được một sự bình an đâu đó... Con cảm thấy anh ý không rõ ràng, tiếp tục sống với con có lẽ chỉ vì lo cho con trai, sợ sự chia cách, sợ sống một mình và chưa biết mình đi về đâu. Không biết cảm nhận của con có đúng không, nhưng con không muốn kéo dài cuộc sống vợ chồng nếu nó vô nghĩa như vậy. Nên con đã đề nghị chúng con sống tách ra một ít tháng để cả hai cùng trở về với chính mình tìm hiểu chính bản thân mình.

    Về phần con, hàng ngày con cố gắng thực tập, nhờ có Phật pháp con đã vượt lên và có được sự bình an, tự do cho chính bản thân mình, con sẵn sàng để cùng anh ý xây dựng lại. Con thấy cuộc sống chẳng cần gì nhiều, mình đã có tất cả rồi và càng ngày con càng trở nên giản dị. Nhưng anh ý thì lại cảm nhận chúng con càng ngày càng xa cách và đi về 2 hướng. Bởi vì ánh ý vẫn tràn đầy năng lượng để hướng ra ngoài, có dự định này dự định khác. Và nỗi khổ thì vẫn còn đó...

    Con chỉ nghĩ khi mình đang có chuyện thì mình cần trở về với chính mình, tìm hiểu chính mình, đối diện với những khó khăn của chính mình. Nhưng anh ý không có vẻ làm như vậy. Con đã tự hỏi có phải anh ý không nhìn thấy mình đang có vấn đề, hay vấn đề đó không nghiêm trọng, hay anh ý không dám đối diện, rồi chạy chốn, hay anh ý không còn thật lòng với mình.

    Và cuối cùng sau một khoảng thời gian, cách đây 1 tháng anh ý nói anh ý đã tu tập và có sự bình an, nên anh ý không còn sợ chia tay nữa, không còn sợ cho con trai, anh ý thấy không còn cảm xúc với con, anh ý sợ không mang lại được hạnh phúc cho con nữa nên chúng con nên chia tay...
    Con đã không nứu kéo và chấp nhận điều đó một cách nhẹ nhàng, vì đã có sự chuẩn bị về tâm lý. Bởi con nghĩ, với chuyện của mình, để xây dựng chúng con phải bỏ ra 100% tâm ý, cũng còn khó để thành công, nữa là khi anh ý không vượt lên được chính bản thân mình và không có một quyết tâm lớn. Hạnh phúc gia đình không thể chỉ được xây dựng bởi một người.
    Con vẫn biết tình yêu không có thật, con người ta chỉ yêu chính bản thân mình và dùng cái gọi là "tình yêu" để khoả lấp đi những nỗi cô đơn, thoả mãn những ước vọng và bồi đắp cái tôi của chính mình. Con hiểu được điều ấy khi nhìn lại chính mình và mối quan hệ của chúng con. Con cứ ước, chuyện xảy ra có thể là một cơ hội để cả hai cùng tìm về xây dựng một tình thương đích thực. Nhưng điều ấy đã không thể. Anh ý chưa nhận ra điều ấy, mà con thì không đủ vững mạnh để có khả năng làm anh ý hiểu ra.
    Câu chuyện tuy là khó nhọc, nhưng với con cũng chính là một tiếng chuông thức tỉnh để chúng con quay về...Đôi lúc con tiếc vì chúng con cùng đi trên con đường tu tập mà lại rẽ sang hai ngả khác nhau.

    Với con nó như một chướng duyên để con hết lòng tu tập, có niềm tin vào Phật pháp, để thức tỉnh và con bắt đầu thật sự sống.
    Thưa Thầy, con đã mạn phép chia sẻ với thầy câu chuyện của con. Giờ con không có nhiều sự tiếc nuối về quá khứ, cũng không lo lắng cho tương lai. Con biết mình phải làm gì, khi trong lòng con có sự bình an và có ánh sáng của Phật pháp, thì con đã tìm thấy đường đi rồi.
    Tuy nhiên, con có một câu hỏi mà mong nếu có thể Thầy soi sáng cho con để con vững tâm đi tiếp.

    Liệu có phải câu chuyên xảy đến với chúng con và những gì diễn ra chính là tụi con đã hết duyên vợ chồng rồi không ạ?

    Con đã cố gắng rất nhiều trong vòng 2 năm qua, với hi vọng tụi con có thể đi tiếp. Con đã làm theo những gì sư ông chỉ dạy. Tuy nhiên, nếu con có nhiều từ bi hơn nữa, nhiều kiên nhẫn hơn nữa, câu chuyện cũng có thể khác... Nhưng con cảm thấy đã tới giới hạn của chính mình. Con thấy cần phải thương chính bản thân mình và chăm sóc em bé bị thương trong con. Nếu thời gian cứ tiếp tục như vậy, anh ý chẳng biết đến bao giờ đủ sức tỉnh ngộ, 2 năm rồi, anh ý vẫn chưa hiểu được thực sự mình là ai và muốn gì... Nên con thấy sẽ uổng phí thời gian nếu con nứu kéo... Cuộc sống ngắn ngủi, con trân quí từng phút giây...

    Con rất biết ơn Thầy đã lắng nghe câu chuyện của con.

    Con viết thư cho Thầy mà rồi mà chưa dám gửi.
    Con vừa về làng mai 1 tuần, có một suy nghĩ mới xuất hiện trong con. Về làng con tiếp nhận được rất nhiều tình thương và năng lượng bình an của quý sư cô. Tình thương sâu thẳm trong con được khơi mở.

    Con lại cảm thấy muốn giúp người bạn này của mình. Trong thâm tâm con, con đã buông bỏ được và không còn cảm thấy coi anh ý là chồng của mình bây giờ nữa, nhưng con trân trọng những tình nghĩa đã có, và muốn coi anh ý như một người bạn đang lầm đường lạc lối để giúp đỡ.
    Và con thấy mình có 2 lựa chọn:
    Một là cho mình và anh ý thêm thời gian để con có cơ hội thực sự giúp anh ý, với tư cách là một người bạn, không mong cầu. Con sẽ tu tập cùng và lắng nghe nỗi khổ của anh ý, giúp anh nhận diện nỗi khổ theo Tứ diệu đế, nghe pháp thoại...Anh ý thông hiểu lý thuyết nhưng lại không áp dụng vào nỗi khổ của chính mình. Và khi anh ý vững hơn, con ra đi cũng không muộn. Tuy là ước muốn cao đẹp, nhưng con do dự vì không biết mình có đủ sức không vì lúc này con cũng cần thời gian để chăm sóc vết thương của chính mình. Con cũng đã buông được nhiều thứ, từ con người tới vật chất...Sợ rằng ít nhiều sự dính mắc sẽ trở lại khi con chọn hướng này...
    Hai là con chấp nhận chia tay luôn, anh ý sẽ tự trải nghiệm cuộc sống, trả cho hết nghiệp, và con sẽ là người bạn khi anh ý cần. Đủ duyên tới một lúc anh ý sẽ tự thức tỉnh... Nhưng con sợ với con đường này có thể anh ý sẽ lầm đường lạc lối thêm, tạo thêm nghiệp xấu...

    Con rất mong nếu thầy có thể soi sáng cho con. Con rất biết ơn Thầy.

    Chúng con kính chúc Thầy thân tâm an lạc, luôn là chỗ dựa soi đường chỉ lối cho chúng sinh.
    Nam mô Đức Bổn Sư Bụt Sakyamuni.

    Bạn trẻ thương;

    Cám ơn con sẽ chia về chuyện rất riêng của con. Đọc thư con như đọc một bài kinh, trong ấy gói rất nhiều lời dạy của Bụt và Sư Ông Làng Mai. Con thưc tập giỏi lắm. Chuyện như thế mà con vẫn còn bình tỉnh và buông bỏ được những phiền não, khổ đau, thầy phục lắm.
    Con hỏi: “Liệu có phải câu chuyên xảy đến với chúng con và những gì diễn ra chính là tụi con đã hết duyên vợ chồng rồi không ạ?”

    Thầy góp ý như thế này. Duyên nợ vợ chồng còn hay hết đều do cả hai người tạo ra, không phải chỉ có một bên, không phải do anh ý và cũng không phải do con. Và chia tay nhau chưa hẵn là hết duyên và nợ bởi vì duyên nghiệp sâu thẳm lắm chứ không đơn giản vậy đâu. Nếu con muốn còn duyên nợ ấy thì con cứ tạo điều kiên để cứu lấy duyên nợ vợ chồng, nhưng một mình con xây dựng thì vất vả hơn. Anh ấy đã muốn chia tay rồi. Nếu con muốn duyên nợ ấy hết, thì con ngưng lại sự tạo tác các điều kiện luyến ái.

    Điều hay là con vẫn xem anh ấy như một người bạn mà tình bạn cũng đẹp như một bông hoa. Điều này ít người làm được, đa số là từ thương thành hận, có lẽ do con hiểu được bản tính của anh một phần nào. Con có ý muốn giúp anh ấy nhận ra con người thiệt của anh và thay đổi đời anh đi về hướng lành mạnh, hạnh phúc, thì con cứ thử nhưng thầy biết khó lắm. Nó không phải chỉ là vấn đề tâm lý đâu mà còn DNA, bản tính, bản năng nữa. Anh ấy biết về bản tính ấy của anh chứ, nhưng anh không thể kháng cự lại bản năng, nhu yếu của anh.

    Có lẻ lúc anh yêu con, cưới con, bản tính ấy chưa phát triển mạnh, nhưng bây giờ nó đã đến mức cao nhất nên anh ấy hướng qua nhu yếu khác, con đường khác, tình yêu khác. Con hãy tự chăm sóc cho con, chăm sóc vết thương cho lành lặn. Thầy biết con vẫn còn thương anh ấy. Vợ chồng sống với nhau bấy nhiêu năm, 14 năm, có một em bé mà chia tay như thế cũng tội nghiêp cho con. Đàn ông yêu say đắm nhưng mau quên, mau lạt, còn đàn bà yêu từ từ nhưng sâu đậm, khó quên. Con hãy để anh đi đường của anh, hãy để anh đi theo bản năng, tình cảm mới của anh, ai cũng lớn cả rồi, mỗi người hãy tự trải nghiệm cuộc sống, đôi khi chính nỗi đau khổ sẽ là bài học cho anh, cho con, duyên nợ ngang đây là quá đủ rồi. Giúp anh ấy cũng là một thực tập của con, nhưng con phải biết giới hạn của mình.

    Đọc lá thư của con thầy vui vì bao nhiêu giáo lý hay nhất của Sư Ông, con đã nắm rất vững. Thầy tin tưởng nơi con. Con cứ theo ánh sáng chánh niệm mà đi, chỉ có chánh niệm, cái tâm trong sáng trong con mới soi đường cho con.

    Điểm cuối, thầy góy ý tình thương chân thật là thương luôn cái nết, cái tật, cái khác biệt, cái bản năng của người thương, nhưng ta đừng dại gì chịu khổ, chịu thiệt thòi. Tình yêu chân thật không hẵn một người phải chịu hy sinh cho người kia hay không phải ở với nhau. Đôi khi, chia tay nhau lại là việc lành mạnh, hai người có cơ hội nhìn lai chính mình và tình yêu có cơ hội thăng hoa, đẹp hơn, trở thành huyền thoại. Đôi khi chịu đựng ở với nhau lại là bệnh hoạn, hai người không có không gian để nhìn lai, tình yêu trở nên trì trệ, bế tắt, tình yêu trở thành tình hận. Khi con biết thương yêu anh ấy bằng lòng từ bi hỷ xả, thì đó là tình yêu chân thật rồi, mà lòng từ không đòi hỏi gì nơi người ấy cả, chỉ muốn cho người ấy có hạnh phúc thôi. Sau này nếu con có đi bước nữa, thì tình yêu của con sẽ gần với chân thật hơn, nhưng cũng tuỳ phước duyên của con và đối tượng yêu thương nữa mà tình yêu mới chân thật hay giả tạm. Thật ra tình yêu là dòng chảy như dòng sông, nó có thể trong hơn hoặc đục hơn, thật hơn hay dối hơn…

    Nói cho cùng, con thở và cười nhé! Nghe lời Bụt dạy: "Đi khắp cả thế gian không ai thương ta bằng ta." Bây giờ con có cơ hội để trải nghiệm lời dạy vàng ngọc của Thế tôn. Thầy đã và đang trải nghiệm lời vàng son này. Sống độc thân có nhiều cơ hội tu hơn con ạ. Khi tâm hồn mở rộng, con sẽ yêu thương tất cả, trái tim và tâm hồn con có nhiều không gian để yêu thương rộng lớn mà nồng nàn.

    Thầy.
     
    Cùng đọc NỘI QUY DIỄN ĐÀN và ý thức thực hiện cùng BQT xây dựng cộng đồng thêm vững mạnh bạn nhé
    ***** Xin đừng Spam vì một diễn đàn trong sạch *****
Địa chỉ thu mua do cu ho chi minh uy tín, Official Premium Account Reseller Premiumkeystore.com Easily, Instant delivery & Trusted.

Chia sẻ trang này